TÂM TƯ CỦA TRÒ THƯ VIỆN
Khoa khoa học Cơ bản nhận được bài viết của các em sinh viên ngành Khoa học Thư viện chia sẻ về những trăn trở, buồn vui và cả những tình cảm rất thật, rất chân thành đối với ngành nghề, với các cô phụ trách, với bạn bè và gia đình trong những năm đầu ở trường đại học. Những dòng viết hết sức trong sáng của các em đã phản ánh nỗ lực vượt bậc của những học trò trong hoàn cảnh còn nhiều khó khăn, thiếu thốn biết vươn lên với bao nghị lực, cố gắng vì một tương lai tốt đẹp. Sau đây, chúng tôi xin chân trọng giới thiệu chùm viết ba bài của các em. Chúc các em sinh viên ngành Khoa học Thư viện học giỏi, thành đạt và luôn giữ vững ngọn lửa quyết tâm của tuổi trẻ.
Tháng 05/2014
Khoa Khoa học Cơ bản
Lớp tôi, khi mới đầu vào năm nhất chỉ vẻn vẹn có 16 thành viên. Nhưng rồi, con số ấy cứ ngày một ít đi vì ngành học của chúng tôi không phải ngành “hot” như bao ngành khác. Chúng tôi là những thành viên của lớp Khoa học Thư viện K9. Nhìn lớp ngày một ít đi mà chúng tôi, cả sinh viên cũng như thầy cô không khỏi cảm thấy buồn lòng.
Từng kỳ học qua đi, chúng tôi giờ đã là sinh viên năm thứ 3. Lúc này đây chúng tôi cũng chỉ còn lại 13 thành viên. Nếu đem con số ấy ra so sánh với con số 128 thành viên lớp Khoa học Quản lý, hơn 200 thành viên lớp Văn học thì chúng tôi chẳng bằng con số lẻ của các bạn. Cứ mỗì khi ai đó hỏi về lớp chúng tôi thì không ai muốn nói lớp tôi có bao nhiêu thành viên cả. Lớp ít - chúng tôi vấp phải không ít những thiệt thòi cũng như khó khăn.
Cứ mỗi lần có hội thể dục thể thao, chúng tôi có đi cả lớp thì vẫn không có đủ quân số cho một đội bóng hay một tốp ca hát múa gì đó. Rồi chúng tôi lại phải liên kết, hợp tác với lớp khác cũng đồng cảnh với chúng tôi để thành một liên đội bóng cho có phong trào.
Ấy thế mà cũng quen, cũng thành một niềm vui to lớn biết chừng nào! Cái tập thể ấy đã cùng nhau đi qua một chặng đường dài có biết bao nhiêu là kỉ niệm vui. Trong con người mỗi chúng tôi, ai cũng sống tình cảm. Chúng tôi dành cho nhau những sự quan tâm, sẻ chia tốt nhất có thể: dù ít mà đầy đặn!
Có những khi lên giảng đường chúng tôi lại mang những mẩu chuyện hài hước để xua đi cái vắng vẻ của một căn phòng rộng. Ngày này qua ngày khác, kỳ học này qua kỳ học khác chúng tôi đã vô tình xây dựng nên những thứ tình cảm vô cùng cao quý giữa thầy trò, giữa bạn bè, trường lớp. Và rằng, có lẽ thứ tình cảm ấy lớn gấp trăm ngàn lần con số 13 này.
Khoa tôi, ngành học đã ít đến cả sinh viên học cũng ít. Nhưng gần như chưa khi nào 13 thành viên chúng tôi thấy đó là yếu điểm cả. Các thầy cô tận tâm tận lực và luôn sát cánh cùng chúng tôi mỗi kỳ thi, mỗi học phần. Những buổi gặp mặt, những buổi nói chuyện hay chào đón tân sinh viên, tất cả thầy cô, cán bộ trong khoa đều có mặt để chia sẻ kinh nghiệm, để truyền cho nhau thêm sự tự tin, lòng yêu nghề.
Cũng không biết từ khi nào, chúng tôi trở nên yêu bạn bè, thầy, cô, trường lớp đến vậy.
Những người thầy người cô giống như những người thân trong gia đìnhđã mang thứ tình cảm ấy để bù đắp cho những thiếu thốn mà tập thể chúng tôi vấp phải. Thứ keo gắn kết ấy cứ dần bền chặt hơn, dần xích lại nhau hơn.Cũng là một sinh viên, cùng có những tư tưởng, tâm trạng, suy nghĩ giống nhau, nhưng thay vì ngồi chán ngán, lo sợ với suy nghĩ xin việc ở đâu khi ra trường thì tất cả 13 thành viên chúng tôi học tập hết mình, lỗ lực tích lũy cho bản thân một vốn kiến thức về chuyên ngành đã chọn lựa. Và rằng khi có tấm bằng trong tay, điều mà chúng tôi mang đến cho cuộc sống không phải vật chất, cũng không là địa vị danh vọng gì cao quý. Nó đơn giản chỉ là tri thức, là thông tin, là hành trang tất yếu cho con đường các bạn lựa chọn mà thôi.
Không ai nói với ai nhưng chúng tôi đều tự hiểu rằng, sinh viên tốt nghiệp ra trường mấy ai là có chỗ đứng vững chắc cho mình. Chỉ có sự tự tin, sự cố gắng tích lũy bản thân thì mấy mong có thể đi lên.
Khi cả xã hội chạy xô theo những ngành nóng, nghề hái ra tiền thì trái lại, những người thầy ấy lại lựa chọn con đường là mang đến cho xã hội một nguồn kinh tế tri thức dồi dào. Thầy cô đã truyền tải cho chúng tôi những thứ cao quý hơn nhiều vật chất - ấy là lòng yêu nghề, yêu tri thức. Tình yêu ấy không chỉ trên lý thuyết, không chỉ dừng lại trong lời nói mà là chính trong những ân cần nhỏ bé nhất mà chúng tôi nhận được.
Cô Hiếu thì tuần này đi Vinh dạy liên thông, chưa hết tuần đã có lịch sẵn đi Sơn La, đi Hòa Bình công tác. Cứ cuốn theo công việc như vậy, lúc nào cũng công tác mà chưa khi nào cô bỏ bê lớp tôi. Cô Nguyệt, cố gắng học thêm đã đành, lại lịch công tác, lịch lên lớp chúng tôi nữa, mà vẫn sát sao tình hình lớp chúng tôi. Rồi cô Quyên, cô giáo trẻ nhất khoa tôi, cũng vậy, lịch học thêm văn bằng, vừa làm công tác chủ nhiệm của hai tập thể lớp nhưng chưa khi nào cô quên buổi sinh hoạt lớp với chúng tôi. Từ Hà Nội về cũng không hẳn là quá vất vả, quá cao siêu, nhưng lòng nhiệt huyết, sự lo lắng cho chúng tôi lại lớn hơn, cao hơn rất nhiều.
Tất cả thầy cô đã dùng sự ân cần, quan tâm khiến cho chúng tôi chẳng hề hấn gì nghĩ đến sự vắng vẻ của lớp mình nữa. Từng chút, từng chút một tình yêu với lớp, với nghề trong chúng tôi cứ lớn dần lên. Để rồi, ngày tháng qua đi, tập thể ấy trở nên đoàn kết, gắn chặt với nhau như một gia đình.
Cuộc sống này, không ai trong chúng ta khi sinh ra có quyền lựa chọn cho mình một vị trí cả. Song, chỉ là mỗi chúng ta, nếu yêu quý chính sự cố gắng, thành quả của bản thân mình thì ta sẽ có được những gì ta mong muốn. Điều mà ta quan tâm khi đến trường không phải chỉ để có được tấm bằng, mà đó là để ta học cách vươn lên trước mọi thử thách, vun đắp những tình cảm đẹp và biết trân trọng những gì ta học được từ đây. Tôi yêu sao lớp Thư Viện K9, những ngôi sao thầm lặng hôm nay đang hấp thu nguồn năng lượng tri thức và tình cảm quý báu ở Đại học Khoa học để tỏa sáng một tương lai đẹp đẽ ngày mai.
Đinh Thị Hoài– K9 Khoa học Thư viện
Lượt truy câp: 3757896
Trong ngày:
Đang online: 23