Mang một cuộc sống cơ cực,
nghèo khổ, sống trong một khu phố tồi tàn và không có một chút ánh sáng ngoại
trừ những thứ ánh sáng nhấp nhoáng nhỏ xíu cùng với một kiếp người sống tàn tạ
và tồi tệ. Những con người này là những kiếp người không có lối thoát,họ mng
muốn được sống với một kiếp người đầy đủ, tuy không giàu có nhưng cũng đủ để họ
bớt cực khổ nhưng hy vọng đó chính là mong manh đối với họ. Những kiếp người
tội nghiệp. Đây là nội dung cực kỳ ý nghĩa, gúp chúng ta cảm nhận được số phận
của những người nghèo khổ thông qua tác phẩm “hai đứa trả” của tác giả Thạch
Lam. Ông sinh năm…người quê…, đã có công lao to lớn khi đã đóng gpóp nhiều tác
phẩm có giá trị trong nên văn học của nước nhà vào thế kỷ 20. Nằm trong nhóm Tự
Lự Văn Đoàn vùng với những người bạn và tác phẩm như Số Đỏ- Vũ Trọng Phụng, Chí
Phèo – Nam Cao. Những tác phẩm của ông vô cùng phong phú và sâu sắc, không kém
những tình tiết lãng mạn.
Buổi chiều – là khoảng thời gian gồm có những yếu tố tác động đến con
người, làm cho những con người như chúng ta cảm thấy có một cảm giác buồn chán
và vô cùng cô đơn hiu hãnh. Hơn thế nữa, trong tác phẩm “hai đứa trẻ”thì tác
giả Thạch Lam đã miêu tả một buổi chiều của nơi phố huyện, một buổi chiều của
một ngày tàn, tiếp đến là phiên chợ tàn và những kiếp người tàn tạ không có lối
thoát, họ luôn có những ước mơ và khát vọng cháy bỏng.
Cảnh mở đầu của tác phẩm chính là một buổi chiều tàn,bầu trời gồm những áng mây
hồng như hòn than sắp tàn, bầu trời được nhuộm một màu sắc đỏ đỏ mang một cảm
giác ưu buồn và cô đơn. Không những thế, nó còn có những thứ tiếng âm thanh ếch
nhái kêu ran, tiếng trống thu không. Nói tóm lại, thông qua sự miêu tả của một
ngày tàn của Thạch Lam, thì phần nào cũng giúp người đọc nhận ra một điều rằng
đây là một buổi chiều buồn bã và chán nãn, càng làm them cho người đọc một cảm
giác buồn man mác giống như câu:
“ Người buồn chứ cảnh có vui bao giờ”
Xong, buổi chiều tàn kết thúc thế là đắt đầu về đêm, xuất hiện những phiên chợ
tàn. Sỡ dỉ nói đến đêm chợ tàn thì tới đây ,càng làm cho người đọc hiểu rõ hơn
về hương vị nghèo khó và dau khỏ của những kiếp người tàn tạ nơi phố Huyện.
Phiên chợ tàn nơi phố huyện, có thể đây là nguyên nhân và minh chứng nói lên sự
đau khổ và nghèo khó của những con người nơi đây. Họ sống song bong tối cùng sự
buồn chán, đau khổ và tuyệt vộng. Đối với họ, đây giống như là một địa ngục của
sự tỉnh lặng và hơn hết, họ sống điều không có ngày mai.
Sau khi đêm chợ tàn kết thúc, người người điều đi về, tiếng ồn ào không còn
nữa,thề là bắt đầu một không khí im lặng trong đêm khuya tăm tối. không những
thế, những miếng rác của người bán hang, của những khách đi chợ điều ngoan
ngoãn nằm trên mặt đất gồm những vỏ cam, võ bưởi, vỏ quất… Xong, thế là đêm
khuya bắt đầu, xuất hiện hình bong của những đứa trẻ nghèo khó nơi phố huyện
này. Chúng đi từng bước, từng bước nhẹ nhàng rồi nhặt nhạnh những thanh tre,
thanh nứa bỏ vào bao tải. Tại sao chúng không làm chuyện gì khác mà lại nhặt
những thứ đã bỏ đi rồi? đối với chúng, những thức rác nằm trên đường điều có
thể là những thứ còn dùng được, chúng thật tội nghiệp và bất hạnh. Thông
thường, ta điều thấy xung quanh chúng ta, thậm chí là bản thân chúng ta thì đa
số ai nấy điều có một gia đình khá giả, đầy đủ, giàu có và được ăn những thức
quà, được sử dụng những vật chất đầy đủ, nhưng một khi đã ăn xong rồi hay còn
thừa thải, nói chung là những thứ còn dùng được thì ta lại vứt nó đi. Những đứa
trẻ này lại nhặt thứ được xemà rác đem về nhà, sỡ dĩ chúng làm như thế là bởi
vì chúng quá nghèo khổ.
Ta thấy, cuộc sống của những người nơi phố Huyện thì họ điều là những kiếp
người sống trong sự nghèo khổ, cô đơn hiu quạnh, và sống trong bong tối không
có lối thoát. Những nhân vật quen thuộc nằm trong truyện như mẹ con chị Tí, gia
đình bác Siêu, vợ chồng bác Xẩm, chị em Liên và An và cụ Thi điên.
Trước tiên, ta nói đến hoàn cảnh sống của mẹ con chị Tí. Mẹ con chị sống như
một con thoi và hoàn toàn trong bong tối và không có lối thoát. Hằng ngày, mẹ
con chị mưu sinh bằng việc kiếm sống nhờ bán hang, những hình ảnh trong truyện
nhằm cho ta hấy được là “ Trời nhá nhem tối, thằng cu bé xách điếu đóm và
khiêng hai cái ghế từ trong ngõ đi ra. Chị tí, mẹ nó, theo sau, đội cái chõng
trên đầu và tay xách rất nhiều đồ đạc”. thông qua hình ảnh miêu tả công việc
mưu sinh của mẹ con chị Tí, thì phần nào thể hiện rõ mẹ con chị rất vất vả từng
ngày, từng tháng. Không những thế, mẹ con chị xem công việc này như là cái cớ
để mong thời gian trôi qua mau hơn, muốn có một cuộc sống ổn định, một công
việc ổn định để làm, nhưng cho dù đây chỉ là một điều ước không thể nào thực
hiện được.
Đến gia đình bác Siêu,thì ta thấy, bác cũng mưu sinh bằng nghề bán phở. Đói với
chúng ta ngày nay, món phở không còn xa lạ cũng như không ít ai cũng đã từng
thưởng thức món phở ngon lành và tuyệt vời chỉ từ giá thành bình dân. Nhưng đối
với cái phố Huyện tồi tàn này, món phở là một thức quà xa xỉ đối với họ. Công
việc mưu sinh của Bác Siêu là bán phở, và cũng giống như chị Tí, nhờ công việc
này để có thể mong thời gian thôi qua mau hơn, muốn có một cuộc sống tốt đẹp
hơn, dù đó là hy vọng mong manh và huyền ảo.
Đến với gia đình của bác Xẩm, thì cũng như mọi người thôi, công việc làm ăn
sinh sống của bác là không gì khác đó chính là hát. Bác muốn hát đê mong thời
gian trôi qua mau hơn và cũng mong muốn có một công việc nào đó để có thể cải
thiện được hoàn cảnh sống, thì nó xa vời lắm. Chúng ta cũng không thể nhắc đến
với bà cụ Thi Điên suốt ngày đắm chìm trong cái thứ men ấy chính là rượu. Bản
thân của cụ thì bị điên và mất ý thức tự chu của bản thân. Một khi đắm chìm
trong thứ men ấy thì cụ đã tồn tại nhưng tồn tại ở dạng thân thể chứ không tồn
tại ở dạng có linh hồn, giống như một khói thịt khổng lồ vô tri vô giác.
Những người nơi phố Huyện, họ sống, sinh ra và lớn lên ở nơi đây. Đối với họ
thì không khí im lặng, sự cô đơn và buồn chán. Nhưng đối với chị em Liên và An
thì nơi đây cũng chưa quen thuộc lắm bởi lẽ hai đứa trẻ này không phải là người
dân nơi đây. Hai đứa trước kia là người Hà Nội chốn phồn vinh, kể từ khi cha
của hai đứa thất nghiệp và chuyễn về phố Huyện, thì chị em Liên và An phải nhận
thức và làm quen nơi đây.
Hằng ngày chị em Liên và An, không những ai đứa trẻ này mà hầu hết tất cà những
kiếp người nơi phố huyện điều trông chờ một thứ rất quan trọng vào môi buổi
tối. Không gì khác, đó chính là thứ ánh sáng và âm thanh của đoàn tàu hạy ngang
từ Hà Nội.
Thứ ánh sáng ấy cũng một phần soi đến phố Huyện và giúp cho khu phố trở nên có
ánh sáng thêm một chút, không những thế còn có những thứ âm thanh cười nói của
những người hành khách trên tàu làm cho không khí im lặng của khi phố bị ảnh
hưởng một tí. Những âm thanh trên đoàn tàu giúp cho chị em Liên và An gợi nhớ
đến những tháng ngày ở Hà Nội. sống một cuộc sống tươi đẹp ở chốn thành thị,
ngươi đi qua lại tấp nập và được uống với những cốc nước xanh đỏ.
Ngoài ra, thứ ánh sáng và âm thanh của đoàn tàu ấy đã giúp cho những kiếp người
nơi phố Huyện một phần nào đó thức tỉnh, họ dám mơ ước đến những cuộc sống ấm
no và hạnh phúc, mong muốn một điều gì đó thật tốt đẹp và ý nghia, muốn những
gì mà họ khát khao và cháy bỏng bấy lai nay điều thành sự thật, chứ không phải
là một thứ phù du mà chờ đợi mỏi mòn.
Hai đứa trẻ, một tác phẩm lãng mạn, xúc động và đầy ý nghĩa. Chuyện kể về một
buổi chiều tàn, những phiên chợ tàn và những kiếp người tàn tạ. Những kiếp
người nơi phố Huyện, họ luôn là những con người mang một cuộc sống đáng thương
nhưng đầy sự khát khao và cháy bỏng nhưng thật sự, những điều mà khát khao cháy
bỏng đo thực ra chỉ là sự mong manh và huyền ảo. cuộc đồi của họ phải gánh vác
cùng với số mệnh, là những kiếp người nghèo khổ, không có lối thoát.
Bên cạnh đó, chuyện “Hai đứa trẻ” của Thạch Lam còn thể hiện sự khát khao to
lớn của một đời người,một số phận nghèo khổ muốn vươn tới một cuộc sống tốt đẹp
tuy còn khó khăn và lắm chật vật. Và qua đó,tác phẩm còn cho thấy tài năng miêu
tả của Thạch Lam đạt đến đỉnh cao về sự miêu tả tâm lí của nhân vật cũng như
giúp người đọc nhận ra thứ tình cảm mà Thạch Lam đã dành cho những kiếp người
ấy.
Lượt truy câp: 3757896
Trong ngày:
Đang online: 63