ÔN CŨ KỂ MỚI MÙA TUYỂN SINH 2019 - TÂM SỰ MỘT SINH VIÊN THƯ VIỆN NĂM ĐẦU
[ 05/07/2019 00:00 AM | Lượt xem: 320 ]

TÂM TƯ CỦA TRÒ THƯ VIỆN

Khoa khoa học Cơ bản nhận được bài viết của các em sinh viên ngành Khoa học Thư viện chia sẻ về những trăn trở, buồn vui và cả những tình cảm rất thật, rất chân thành đối với ngành nghề, với các cô phụ trách, với bạn bè và gia đình trong những năm đầu ở trường đại học. Những dòng viết hết sức trong sáng của các em đã phản ánh nỗ lực vượt bậc của những học trò trong hoàn cảnh còn nhiều khó khăn, thiếu thốn biết vươn lên với bao nghị lực, cố gắng vì một tương lai tốt đẹp. Sau đây, chúng tôi xin chân trọng giới thiệu chùm viết ba bài của các em. Chúc các em sinh viên ngành Khoa học Thư viện học giỏi, thành đạt và luôn giữ vững ngọn lửa quyết tâm của tuổi trẻ.

Tháng 05/2014

Khoa Khoa học Cơ bản


Một năm học sắp trôi qua rồi, nó cũng đánh dấu khoảng thời gian mà tôi rời xa gia đình, xa quê hương, bạn bè để học tập nơi đất khách quê người. Bước chân vào giảng đường đại học và giờ đây ngồi trong căn phòng trọ này, tôi cảm nhận được rằng, một cô gái sinh viên năm thứ nhất như tôi cần phải nỗ lực thật nhiều.

Tôi sinh ra trên vùng đất mỏ, cách Thái Nguyên – nơi mà tôi đang học hơn 200 cây số.Nó quả là một khoảng cách khá xa. Năm ngoái, tôi thi đỗ vào trường Đại học Khoa học – Đại học Thái Nguyên, tôi vui lắm, tôi cũng nhìn thấy cả niềm vui trên khuôn mặt gầy của bố mẹ tôi nữa nhưng nó cũng hằn lên cả những nếp nhăn của nhiều đêm lo lắng, suy nghĩ. Gia cảnh nhà tôi chẳng khá giả gì, bố mẹ đều làm nghề nông, em gái tôi thì học trường dân lập nên cũng khá tốn kém. Cuộc sống mưu sinh đã vất vả, giờ lại phải nuôi tôi đi học xa, gánh nặng ngày càng đè lên đôi vai bố mẹ tôi. Nhưng tôi biết bố mẹ không bao giờ để cho chị em tôi phải thiệt thòi so với các bạn đồng trang lứa.

Kể từ khi biết tin tôi đỗ đại học, tôi thấy bố mẹ tôi bận rộn hơn, vất vả hơn, tôi thương bố mẹ lắm. Còn bố mẹ tôi thì luôn trông mong vào tôi, muốn tôi phải học thật giỏi để sau này không phải khổ như bố mẹ nên mẹ đã nói với tôi rằng:“ Chỉ cần con học hành cẩn thận, giỏi giang, mẹ ở nhà ăn muối cũng lo được cho con học.”Lúc ấy tôi đã khóc, quyết tâm học cho thật giỏi để không làm mẹ tôi buồn nhưng tôi cũng sợ mẹ tôi cực nhọc, lại không dám ăn uống.

Vài ngày sau đó, tôi bước chân lên đường, đến với mảnh đất nuôi dưỡng cho tương lai của tôi. Những ngày đầu mới lên, đêm nào tôi cũng khóc vì nhớ nhà, nhớ bố mẹ và em gái. Cái cảm giác mà có lẽ chưa bao giờ tôi trải qua. Có những đêm nhớ mẹ quá, nghĩ đến hình ảnh vất vả trưa hè của bố mẹ, tôi vừa khóc vừa gọi mẹ cứ như một đứa con nít vậy.

Tuần đầu tiên đi học, tôi hào hứng lắm, có những lúc tôi bất chợt mỉm cười và nghĩ rằng “ mình là sinh viên rồi sao?”. Đó đã niềm mong ước từ nhỏ của tôi. Nghĩ mà buồn cười lắm, lúc trước, khi còn ở nhà, tôi và em gái lúc nào cũng chành chọe nhau, mẹ tôi bảo hai chị em cứ như “ chó với mèo” ấy. Nhưng mà khi nghĩ đến lúc đi học đại học xa nhà, tôi lại muốn tiết kiệm tiền mẹ cho hay đi làm thêm để mỗi lần về trở em đi mua đồ mà nó thích.

Những ngày được nghỉ học trở nên thật dài với tôi. Đến nơi xa lạ tôi chẳng giám đi đâu, suốt ngày ở lì trong phòng, hết học bài lại nghe nhạc, đọc sách rồi đi ngủ. Cứ nghĩ mọi chuyện tuần hoàn như vậy, buồn nhưng nhẹ nhàng, thanh thản. Vậy mà có ngờ đâu bao nhiêu chuyện ập xuống đầu tôi.

Chỉ vì sơ ý không quan tâm đến trang mạng cá nhân của mình mà tôi gặp biết bao nhiêu chuyện rắc rối, bao nhiêu sự cố gắng học tập vì lỗi cẩu thả của tôi mà tưởng như trở thành vô ích. Nhưng rất may mắn cho tôi là đã được các cô giáo trong Khoa giúp đỡ. Hết lần này đến lần khác tôi đều nhờ vả, gửi gắm chuyện của mình với hai cô. Thật lòng nhiều lúc tôi định buông xuôi, mặc kệ nó và cho qua đi, năm sau thi lại trường khác vậy. Vì làm phiền hai cô nhiều tôi thấy trong lòng không vui, tôi sợ nhỡ đâu làm ảnh hưởng gì đến hai cô, tôi cảm thấy ngại lắm.

Cô giáo tôi – một người giáo viên chủ nhiệm còn rất trẻ chính là động lực lớn thứ hai cho tôi cố gắng vươn lên. Tại sao ư? Tại vì tôi rất biết ơn cô. Thời gian vừa qua cô đã vất vả vì tôi quá nhiều. Cô vừa lo đi học cao học ở xa lại vừa lo chuyện ở nhà cho tôi. Quả thật tôi thấy mình làm mất khá nhiều thời gian và làm ảnh hưởng đến công việc của cô. Nhưng cô chẳng bao giờ trách móc hay bỏ mặc tôi cả. Cô luôn cố gắng để trở thành người lái đò thật giỏi không chỉ cho tôi mà còn cho những sinh viên của mình qua sông an toàn. Cô đã giúp đỡ tôi hết mình như thế thì tại sao tôi lại phụ công cô được chứ. Tôi phải học giỏi, phải vươn lên để cô không bao giờ buồn và thất vọng về tôi. Cuộc sống và công việc học tập của tôi còn có nhiều khó khăn lắm nhưng

Nghĩ đến mẹ, đến cô và nhất là tương lai của mình tôi lại tự dặn lòng mình cố gắng vươn lên

vì tôi biết xa xa nơi đây, trong căn nhà nhỏ bé của mình, lúc nào mẹ tôi cũng nhớ và luôn đặt niềm hy vọng vào tôi.

Kể từ ngày tôi đi học, bố mẹ tôi phải bỏ cả giấc ngủ trưa để đi làm thuê cho người ta, tôi nghe mẹ kể mà đau lòng lắm. Tôi lo lắng cho gia đình tôi. “ Bố mẹ ơi! Bố mẹ ở nhà có ăn uống đầy đủ không mà sao lúc nào cũng dặn con ăn uống cho đủ, thích ăn gì thì mua, đừng có nhịn ăn”. Lúc biết tin tôi ốm, mẹ tôi cả đêm không ngủ, lòng lo cho tôi rồi cũng ốm theo mà không dám bỏ tiền ra mua thuốc. Nhiều lúc tôi muốn bỏ học về nhà với mẹ lắm nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì làm như thế càng có lỗi với bố mẹ hơn. Biết điểm thi, tôi hi vọng mình được học bổng, tôi muốn mang số tiền về cho mẹ, muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ, đầy tự hào trên khuôn mặt của mẹ tôi. Trước đây, tôi thật ngốc nghếch, những ngày lễchỉ biết xin tiền mẹ mua quà tặng cô giáo mà tôi chưa từng nghĩ đó cũng là ngày của mẹ và chưa bao giờ tôi tặng quà cho mẹ mình. Nghĩ đến đây nước mắt tôi rơi nhiều lắm.“Mẹ ơi! Con xin lỗi, con sai rồi... Mẹ.....mẹ tha lỗi cho con”.

Càng ngày tôi càng thấy mình trưởng thành hơn. Tôi sẽ cố gắng thật nhiều để những người xung quanh tôi luôn vui và tự hào về tôi và hơn nữa là cho chính cuộc sống của tôi. Tôi sẽ nỗ lực thật nhiều để cho mọi người biết và hiểu được rằng:“Hôm nay tôi tự hào về trường, ngày mai trường tự hào về tôi”. Có lẽ đó là một thử thách lớn nhưng tôi tin“không có gì là không thể”.

Cuộc sống có nhiều bộn bề, lo toan và đôi khi ta phải vấp ngã nhưng chỉ cần một khi chúng ta đã quyết tâm thì chúng ta sẽ đứng lên được và vượt qua được thôi đúng không? Các bạn sinh viên à! Hãy cố gắng lên vì tương lai phía trước của chúng mình nhé! Tôi tin là các bạn cũng giống như tôi, đều mong muốn 1 cuộc sống thật tươi đẹp phía trước. Vì vậy,hãy cùng tôi cố gắng nha!

                                                                       Trần Thị Như – K11 Khoa học Thư viện

Khoa Khoa học cơ bản

(0208).3648.433

Liên kết website

Thống kê website

Lượt truy câp: 3757896
Trong ngày:
Đang online: 19